Em tốt nghiệp một trường đại học, về quê làm việc được hơn một năm. Em nói muốn có chồng gần nhà để tiện chăm sóc cho ba mẹ về già vì nhà chỉ có con gái. Em ngoại hình không phải xuất sắc nhưng có nét dễ thương và duyên dáng, em đơn giản từ trong cách suy nghĩ, lối ăn mặc không quá cầu kỳ nhưng luôn là tâm điểm những nơi em có mặt, được bạn bè hay nhắc đến mỗi khi hội họp. Em nhẹ nhàng nhưng rất quyết đoán trong lời nói, cuốn hút tôi ngay từ lần đầu gặp mặt. Em và tôi bắt đầu có những cuộc trò chuyện qua những tin nhắn và cuộc gọi hàng ngày mặc dù chưa ai xác nhận đây là mối quan hệ gì. Nói chuyện với nhau càng nhiều, tôi càng cảm nhận dường như mình đã tìm đúng người bấy lâu nay chờ đợi.
Sau gần nửa năm, tôi ngỏ lời cùng em nhưng đôi khi sự đơn giản trong cách trả lời của em làm tôi cảm thấy như em chưa dành nhiều tình cảm cho mình. Lúc đó em nói chúng tôi sẽ tìm hiểu nhau như những cặp đôi khác, nếu thấy cần nhau sẽ tiến tới một cuộc sống lâu dài, còn không hãy nói cho người còn lại biết, đừng để chuyện đáng tiếc gì xảy, đối với tôi em trân quý mối quan hệ này. Nghe em nói những lời đó, tôi nghĩ đơn giản vì em lo xa mới như vậy, không hiểu được sự thật ý của em. Tôi vừa thương vừa giận em nhưng làm sao có thể chấp nhận những gì em đã giấu tôi suốt thời gian qua. Tôi im lặng với em hơn một tháng, không biết mình có quá ích kỷ hay vì tình yêu dành cho em chưa đủ lớn.
Trong buổi nói chuyện cuối cùng em nói quyết định đến với tôi là lúc tâm đã bình yên trở lại. Em không bày tỏ nhiều tình cảm với tôi vì yêu tôi bằng sự trưởng thành và trách nhiệm, bằng những gì em đúc kết được sau mối tình buồn đã qua. Tôi chỉ nói cần em cho thêm thời gian, em vẫn vậy, vẫn nhẹ nhàng làm tôi khó hiểu. Trước đây em từng có một mối tình với bạn của tôi. Chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu em thành thật ngay từ đầu, em chỉ nói đó là mối tình đơn phương, tình cảm chỉ xuất phát từ phía em nên không có kết quả. Tôi tin em nhưng những gì em nói đã quá ít so với sự thật mà tôi biết được.
Nguồn: Tam su
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét