Tôi là độc giả thường xuyên của chuyên mục Tâm sự, chiều hôm qua đọc bài viết: “Tôi nhiều lần ôm con đứng bên cầu định nhảy xuống” của chị. Sau khi suy nghĩ, đắn đo, tôi quyết định viết bài chia sẻ từ trải nghiệm của chính bản thân với mong muốn giúp chị có thêm động lực vượt qua khó khăn.
Tôi 35 tuổi, ngoại hình ưa nhìn, hoạt bát, dễ thương theo mọi người nhận xét. Tôi lập gia đình với người chồng là bạn học từ phổ thông và có một bé gái xinh như thiên thần, đặc biệt rất ngoan. Khi con gái được hơn 3 tuổi, vô tình đi khám bệnh thì phát hiện bé bị ung thư, sau một năm trị bệnh bé cũng bỏ tôi mà đi. Mặc dù được gia đình hai bên hỗ trợ, tôi cũng nghĩ mình là người mạnh mẽ, có thể vượt qua nỗi đau mất con, nhưng cuối cùng tôi phát hiện mình bị trầm cảm phải điều trị gần 3 năm nay. Do bị stress trong thời gian dài chăm con, áp lực công việc, tiền bạc, tham tiền nên tôi đã có những việc làm sai lầm dẫn đến thiếu nợ. Số nợ của tôi nhiều hơn của chị Hường.
Sau khoảng thời gian suy nghĩ, tôi quyết định ra khỏi nhà, tự chịu trách nhiệm, tự xử lý một mình với khoản nợ và việc làm sai của mình để không là gánh nặng, ảnh hưởng đến gia đình chồng và gia đình ba mẹ ruột. Lúc tôi gây chuyện ít nhiều chồng và gia đình không rõ việc tôi làm nên tôi nghĩ mình sẽ không có sự chia sẻ, giúp đỡ từ chồng và gia đình nếu sự việc vỡ lở. Tôi ra khỏi nhà và ở trọ một mình, trong 3 tháng đầu rất sợ, hụt hẫng, mất phương hướng vì chưa tìm ra giải pháp nào để có thể khắc phục hậu quả. Tôi nấu ăn cũng khéo, làm việc nhà cũng được nhưng do từ nhỏ đến lúc lấy chồng có nhiều người hỗ trợ, chỉ việc đi làm và chăm con nên cũng được gọi là sung sướng. Bây giờ phải làm lại từ đầu với con số không tròn trĩnh thật không dễ dàng chút nào.
Tôi đã xác định ngay từ đầu là mình làm mình chịu, không ai cứu mình bằng bản thân mình nên sau bao ngày suy nghĩ, tôi quyết định mở quán ăn vặt vỉa hè, tạo thêm nguồn thu nhập để nuôi sống mình, còn tiền lương đi làm để dành trả nợ. Thời gian đầu rất là khó khăn vì phải tự mình suy nghĩ, tự làm mọi việc, ban ngày đi làm, tối về rửa chén, dọn dẹp, trưa không ngủ để nấu nướng, chiều tan làm về chạy ra buôn bán đến 22h tối. Tôi có người phụ giúp nhưng hầu như mọi việc mình vẫn phải tự làm vì đây là con đường sống, là cách duy nhất để tôi có thể đứng lên, làm có tiền mà trả nợ, tính lại hơi cầu toàn nên không an tâm giao hết cho người khác. Có nhiều lúc nản lòng vì quán mới mở chưa có khách, doanh thu chưa có, thậm chí phải bù lỗ, tôi chỉ có một niềm tin duy nhất là bán hàng bằng cái tâm, tạo ra sản phẩm sạch, an toàn cho khách hàng thì từ từ việc kinh doanh sẽ ổn định, ông trời sẽ không phụ lòng người biết cố gắng.
Trong khoảng thời gian sống một mình, việc vỡ nợ xảy ra, tôi gặp rất nhiều chuyện không may đến cùng lúc, từ chuyện gia đình, mối quan hệ xã hội, đồng nghiệp, bạn thân, mất dần tất cả mối quan hệ và uy tín với mọi người. Do suy nghĩ và lo lắng nhiều, tôi sụt gần 10 kg, ăn uống không được, sắc mặt kém dẫn đến bệnh trầm cảm có chiều hướng xấu thêm. Thật sự tôi chưa từng có suy nghĩ đi nơi khác trốn nợ hay tự tử vì khoản nợ của mình, bởi xác định rằng tiền bạc là vật ngoài thân, còn người là còn của, vấn đề là thời gian và việc làm để mình khắc phục hậu quả. Thế nhưng tôi lại bị dư luận làm cho gục ngã, bị lời nói của những người xung quanh làm cho quẫn trí dẫn đến việc nhảy cầu tự vẫn, may là có người cứu nên không chết.
Nguồn: Tam su