Em thẳng thắn nói rằng từ lâu không còn chút tình cảm gì với tôi nên chấp nhận sống vì các con và vì chính uy tín danh dự, sự nghiệp của em.
Tôi và vợ bằng tuổi, chúng tôi có một mối tình thật đẹp, gần nhà nhau, học chung từ cấp 3 đến hết đại học, lúc nào cũng quấn lấy nhau mặc cho tình yêu bằng tuổi thường hay cãi cọ, giận hờn vu vơ. Ra trường được 3 năm, chúng tôi đánh dấu 10 năm yêu nhau bằng một lễ cưới thật giản dị, đầm ấm trong sự ngưỡng mộ của bạn bè về sự thuỷ chung và bền bỉ của tình yêu. Năm nay là năm thứ 12 chúng tôi chung sống và là năm thứ 22 yêu nhau. Chúng tôi có 2 con, một trai một gái đều rất ngoan và xinh xắn. Em là cán bộ nhà nước, tôi là dân ngân hàng, hộ khẩu Hà Nội, công việc ổn định, tuy không phải đại gia nhưng cuộc sống gia đình đủ đầy, không thiếu thốn. Tôi đã rất tự hào và hãnh diện về gia đình nhỏ của mình. Cuộc sống tưởng chừng như lý tưởng đấy bỗng chốc bị huỷ hoại vì lý do mà trước đây có chết tôi cũng không bao giờ dám tin: em phản bội tôi.
Cách đây khoảng một năm tôi bắt đầu thấy thái độ của em đổi khác. Em thường xuyên cáu gắt, lạnh nhạt với tôi mặc dù như mọi lần tôi vẫn luôn chủ động làm lành. Em thờ ơ với cuộc sống vợ chồng, không có nhu cầu gần gũi tôi. Em sử dụng điện thoại lén lút, đặt pass và không cho ai động vào máy. Rồi em tìm đến lớp thể dục đều đặn mỗi ngày sau giờ làm, mỹ phẩm trang điểm cũng nhiều lên dù trước đây rất giản dị. Em rất khó chịu khi đi cùng tôi, viện đủ lý do để từ chối. Tôi đã tìm mọi cách để đưa gia đình về trạng thái cân bằng từ việc thường xuyên hơn đưa cả nhà đi du lịch để hâm nóng tình cảm, sửa sang lại phòng ngủ của hai vợ chồng hay hy sinh nhiều sở thích cá nhân, thay đổi thời gian biểu sinh hoạt cá nhân để lo toan chăm sóc gia đình, miễn để em vui và gia đình lại được như ngày xưa. Vậy mà em vẫn thế, lạnh lùng không cảm xúc, trong mắt em tôi như người xa lạ, thậm chí không tồn tại.
Đến lúc này tôi vẫn không mảy may suy nghĩ em phản bội mình, bởi niềm tin của tôi với em là vô cùng lớn. Nhưng nỗi hoài nghi trong tôi cũng bắt đầu lớn dần, chẳng lẽ những mâu thuẫn đơn giản trong cuộc sống lại làm em bực bội đến thế? Những việc tôi thay đổi, chấp nhận hy sinh để gia đình vui vẻ em lại không nhìn thấy? Đã vài lần tôi quá bức xúc nói với em rằng không thể chịu đựng được cuộc sống như vậy nữa, nếu em không thể bình thường trở lại thì ta nên tìm cách giải thoát cho nhau. Tôi điếng người khi em sẵn sàng đồng ý ly dị không chút đắn đo lưu luyến và đổ lỗi rằng do tôi ép em đến bước đường cùng. Mỗi lần nói ly hôn là tim tôi lại đau nhói, chỉ muốn em đứng trước mất mát to lớn của cuộc đời mà thấy được cái gì cần làm, cần giữ. Nhưng không, tôi đã lầm, em sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì tình cảm của em đối với tôi đã không còn, em đang say bên một người khác.
Hắn hơn em 4 tuổi, làm cùng cơ quan, còn là nhân viên dưới quyền em. Hắn không có gì nổi trội ngoài ăn nói lẻo mép và đểu cáng (theo nhận xét của em). Một người đã hai đời vợ thì quá nhiều kinh nghiệm để nắm được điểm yếu của phụ nữ cho dù em có là người cứng rắn và sống bằng lý trí. Em và hắn nhắn tin cho nhau hàng ngày. Ngày nào cũng như ngày nào, từ sáng sớm đến đêm, thậm chí rất nhiều đêm em không ngủ nhắn tin cho hắn. Em nhắn mọi lúc mọi nơi kể cả khi làm việc, ăn cơm, thậm chí hàng đêm nằm bên cạnh tôi em thể hiện sự nhớ nhung hắn mãnh liệt.
Khi cầm danh sách các cuộc gọi em nhắn và gọi cho hắn, tôi rụng rời chân tay, đầu óc choáng váng, muốn khóc mà không thể khóc được. Lần đầu tiên trong đời tôi trải qua cảm giác tồi tệ đến thế. Giờ thì tôi hiểu cảm giác tuyệt vọng của con người ta như thế nào khi niềm tin bị vụn vỡ. Tôi chỉ biết luống cuống phóng điên cuồng đến nhà một chị cùng cơ quan em để nhận được lời khuyên, rằng nếu như yêu vợ thì nên dừng ở đây, không cần biết thêm gì nữa, nói cho cô ấy thức tỉnh mà quay đầu, những gì chưa nhìn thấy sẽ đỡ đau đớn và dằn vặt mình về sau này. Còn với những gì tôi có trong tay, nếu cố tìm bằng chứng cụ thể về việc em ngoại tình, tôi cũng sẽ sớm được toại nguyện nhưng khi đó mất hết, tôi chắc chắn sẽ mất em.
Thú thực là tôi còn quá yêu em, ngay đêm đó đã nói chuyện mong em nhận ra lỗi lầm để sửa chữa và hướng gia đình đến con đường đi vốn có. Em vẫn nhất quyết chối tội, cho rằng mối quan hệ này chỉ là anh em thân thiết, rằng em buộc phải tâm sự với người ta, đó hoàn toàn do lỗi nơi tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi đánh em, những cái tát của tôi cũng không khác gì tôi tự tát vào mình, tôi còn đau hơn em gấp ngàn lần. Một tuần liền tôi không ngủ được cũng không ăn gì, người lả đi, chân tay run rẩy nhưng cũng không thấy đói thấy mệt. Cảm giác đau đớn đã đánh lừa phản ứng của cơ thể. Những ngày sau đó tôi sống trong dằn vặt và đau khổ, còn em vẫn giữ thái độ lạnh lùng của một người đang làm việc đúng, không ăn năn, hối hận.