Thứ Hai, 27 tháng 2, 2017

Khách hàng của OceanBank bị triệu tập mà không biết lý do

Trong phần kiểm tra căn cước, trong số 300 tổ chức và cá nhân được tòa triệu tập có liên quan tới công ty BSC, ông Nguyễn Hồng Sơn – Giám đốc 1 công ty tư nhân tại Hà Nội bất ngờ đứng lên hỏi tòa lý do bị triệu tập.

Khi chủ tọa hỏi trong quá trình từ năm 2010 – 2014 có giao dịch gì với OceanBank hay không thì ông Sơn trả lời: “Năm 2009 có thế chấp sổ đỏ vay của OceanBank nhưng sau đó 2 tháng thì đã trả lại. Ngoài ra không hề có bất kỳ hợp đồng nào và cũng không biết BSC là công ty nào”.

Sau khi nghe được câu trả lời, chủ tọa cho ông Nguyễn Hồng Sơn biết, ông đã từng ký hợp đồng dịch vụ với BSC và nằm trong danh sách 590 người có liên quan là khách hàng của OceanBank.

Trong buổi làm việc chiều 27/2, đại diện VKS công bố bản cáo trạng.

Theo đó, tháng 11/2012 - trong khoảng thời gian giữ cương vị cao nhất tại OceanBank, Hà Văn Thắm đã chỉ đạo cấp dưới giải quyết cho Phạm Công Danh (nguyên Chủ tịch Hội đồng quản trị Ngân hàng thương mại cổ phần Xây dựng) vay tiền thông qua Công ty Trung Dung nhưng không đảm bảo các điều kiện vay vốn, không có tài sản đảm bảo và sử dụng vốn vay không đúng mục đích, gây thiệt hại cho Ocean Bank gần 350 tỉ đồng.

Bị cáo Nguyễn Xuân Sơn (55 tuổi) trong thời gian được Tập đoàn Dầu khí Việt Nam (PVN) cử sang Oceanbank tham gia Hội đồng quản trị và giữ chức Tổng giám đốc đã bàn bạc, thống nhất với Hà Văn Thắm đề ra chủ trương thu thêm lãi suất tiền vay và thu chênh lệch tỉ giá ngoại tệ của khách hàng, thông qua Công ty BSC, gây thiệt hại gần 69 tỉ đồng.


Chủ trương này đã được Hà Văn Thắm và Nguyễn Xuân Sơn chỉ đạo cho Nguyễn Văn Hoàn (nguyên PTGĐ OceanBank), Nguyễn Minh Thu (nguyên TGĐ OceanBank) … triển khai thực hiện, gây thiệt hại cho Oceanbank và khách hàng hơn 68 tỉ đồng.

Cáo trạng cũng nêu rõ từ năm 2010 các bị can Thắm và Sơn đã bàn bạc, thống nhất đưa ra chủ trương chi lãi suất huy động vốn ngoài hợp đồng cho các khách hàng trên toàn bộ hệ thống của Oceanbank. Từ chỉ đạo của cấp trên, Nguyễn Minh Thu đã chỉ đạo cấp dưới, các khối, ban nghiệp vụ thuộc hội sở và các chi nhánh của hệ thống ngân hàng này thực hiện việc chi trả lãi suất ngoài hợp đồng trái quy định, gây thiệt hại hơn 1.576 tỉ đồng...

Như vậy, các vi phạm pháp luật của Hà Văn Thắm và cấp dưới đã gây thiệt hại cho ngân hàng này gần 2.000 tỉ đồng, gây ảnh hưởng đến việc ra các chủ trương điều hành thị trường tiền tệ của Ngân hàng Nhà nước, ảnh hưởng đến việc thực hiện chính sách tiền tệ của Chính phủ.

Nguồn: Bao an ninh hinh su               

Đang chơi cầu lông, Trưởng công an thị trấn bị kẻ lạ cầm dao đâm liên tiếp

Ngày 27/2, trao đổi với Báo chí, ông Nguyễn Hữu Vân – Chủ tịch UBND Thị trấn Đô Lương, huyện Đô Lương (Nghệ An) xác nhận trên địa bàn vừa xảy ra vụ việc, một người dân dùng dao tấn công Trưởng công an thị trấn phải nhập viện cấp cứu.

Theo đó, vụ việc xảy ra vào khoảng 15h 30 phút ngày 26/2 khi ông Nguyễn Văn H. (Hiện là Trưởng công an thị trấn Đô Lương) đang chơi cầu lông tại Trung tâm văn hóa huyện (Giải đấu do huyện Đô Lương tổ chức). Lúc này, Trịnh Lê Thống (40 tuổi, trú tại xã Đà Sơn, huyện Đô Lương) cũng tới theo dõi.

Sau khi dò hỏi và biết ông H. đang chơi cầu lông tại đây, Thống liền quay về nhà lấy dao rồi giấu trong quần áo quay lại trung tâm văn hóa.

Khi thấy Thống xuất hiện, ông H. đã chủ động tới kiểm tra trên người có vũ khí không thì bất ngờ bị đối tượng đâm liên tiếp nhiều nhát vào người.


Sau khi xảy ra sự việc, ông H. đã được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện và phải khâu nhiều mũi ở bắp tay. Còn Thống sau khi gây án đã bị Công an huyện Đô Lương bắt giữ ngay sau đó.

Được biết, ông H. làm Công an thị trấn Đô Lương đã được 10 năm nay.

Mấy năm trước đối tượng Thống có liên quan đến một vụ gây rối trên địa bàn thì ông Hòa đến giảng hòa và giải quyết vụ việc.

Tuy nhiên, vì mối hằn thù cá nhân nên Thống sau đó vẫn tiếp tục tìm ông H. để trả thù.

Sau khi chém nhầm một cán bộ ủy ban giống ông H., Thống đã bị lực lượng chức năng bắt giữ, nhưng sau đó hắn bị nghi tâm thần nên đã đưa đi trại giáo dưỡng.

Hiện, vụ việc đang được Công an huyện Đô Lương tiếp tục điều tra, làm rõ.

Nguồn: 24h an ninh                      

Có thai với chồng mà tôi vẫn còn 'nguyên vẹn'

Đêm tân hôn anh không làm gì được vì tôi thấy có vẻ anh trong tình trạng "trên bảo dưới không nghe", tôi cũng nghĩ thôi kệ, không được lúc này thì lúc khác.

Tôi và chồng kết hôn khi tôi 26 tuổi còn anh 29 tuổi, chúng tôi quen qua mạng nên có lẽ đó là sai lầm khi lấy chồng mà không tìm hiểu rõ, chỉ thấy anh hiền, theo đạo Phật, có học hành đàng hoàng nên tôi cưới. Lúc chấp nhận cưới anh tôi chỉ nghĩ vì yêu thương chứ không biết rõ nguồn gốc hay cha mẹ gia đình anh ra sao. Cả cuộc đời anh chỉ biết học, niệm Phật, đàn hát. Anh học giỏi, ít trải đời bởi vậy tôi thích nên cưới. Anh là người Bắc, tôi là con gái miền Nam, ngay từ đầu gia đình anh không ưng tôi. Sau khi cưới, cha mẹ anh dặn tôi phải lo lắng cho anh.

Đêm tân hôn anh không làm gì được vì tôi thấy có vẻ anh trong tình trạng "trên bảo dưới không nghe", tôi cũng nghĩ thôi kệ, không được lúc này thì lúc khác. Sau đó anh sang Hàn học, một tháng sau đón tôi sang ở cùng. Trong thời gian sống ở đây, tôi nghe thấy mẹ chồng gọi điện dặn anh giữ tiền, rồi trách móc tôi không gọi điện tâm sự với mẹ, không lo lắng cho mẹ chồng, thấy dâu người ta lo cho mẹ chồng còn cô con dâu này không lo gì cả. Thế mà trước mặt tôi mẹ lại nói những lời yêu thương, tôi không biết đâu là thật đâu là giả. Rồi mâu thuẫn xảy ra giữa vợ chồng tôi vì gia đình chồng. Chúng tôi cãi nhau, chửi bới, đánh nhau liên tục cũng vì gia đình chồng. Chị chồng nói với anh những lời xúc phạm tôi, trong khi tôi không hề tiếp xúc với họ nhiều.

Kể từ khi cưới anh cũng không có nhu cầu và tôi vẫn còn "nguyên vẹn". Anh ăn chay, quyết không ăn thịt cá. Chỉ có một đêm anh thử quan hệ với tôi nhưng không thể làm tôi mất đời con gái mà tôi lại vẫn dính bầu. Anh ở phòng thí nghiệm từ 7 giờ sáng 11 giờ đêm, sức khỏe tôi yếu không dậy nấu ăn nổi vì quá lạnh. Tôi bắt đầu buồn và khóc thì anh về lầm bầm, tôi uất quá la lớn thì anh xưng mày tao và đòi đập tôi. Tôi thất vọng, khóc, đau bụng dữ dội, nói anh đưa đi bệnh viện thì anh nói giờ này bệnh viện không mở cửa.

Tối đó tôi vì lạnh mà đau họng, đau quá khóc cả đêm thì anh vẫn thản nhiên ngủ ngon. Lúc đó tôi nhớ mẹ lắm, chỉ muốn về TP HCM thôi. Sáng hôm sau tôi đi khám thai, bác sĩ nói thai yếu và kết luận trứng trống, tôi bay về TP HCM để tìm thầy chữa nhưng cũng vậy. Anh thấy thế bảo phá thai rồi bỏ thai đi. Tự dưng lòng tôi đau nhói, sao anh lại ác thế?

Trong thời gian tôi sẩy thai, mẹ chồng phát bệnh tâm lý không ăn không uống. Anh về dẫn mẹ đi cúng bái nhưng cũng không vào TP HCM thăm tôi. Chúng tôi sống xa nhau đã một năm, không con cái, không quan hệ, đợt rồi anh về Bắc tôi cũng ra thăm anh, dẫn anh đi khám, bác sĩ nói anh bị tinh trùng yếu. Tôi càng cảm thấy mệt mỏi thì anh cũng chẳng cần quan tâm, bay về Hàn luôn. Liệu tôi có nên dừng cuộc hôn nhân tại đây không? Trong lòng tôi rất oán hận gia đình chồng và chồng. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.

Nguồn: Tam su                           

10 năm rồi em vẫn không thể buông bỏ cảm xúc dành cho anh

Chỉ có thể trách tình yêu dành cho anh sâu đậm quá mà bản thân khi xưa lại không có đủ dũng khí và sự trưởng thành cần thiết để quyết đoán hơn.

Em hôm nay viết ra và xếp gọn lại những ký ức đẹp. Đã 10 năm trôi qua em vẫn cất giữ và chất chứa trong lòng. Chuyện tình mình đẹp, có đủ cả hỉ nộ ái ố. 10 năm trước, thời gian ấy còn quá trẻ, cuộc đời lại nhiều ngã rẽ cuốn chúng ta xa rời nhau. Ở độ tuổi 20 đẹp nhất đời người, chúng ta đã đến bên nhau thật nhẹ nhàng, nhưng những ký ức để lại thật sâu đậm về tình yêu đầu đời mà em từng có khoảng thời gian sống chết vì nó. Anh và em từng là cặp xứng đôi. Anh đẹp trai, tuấn tú, nhiều tài lẻ; em được khen xinh xắn, nhiều người theo đuổi. Em từng mong ước thiệp cưới của mình sẽ in tên hai đứa. Trải qua những năm xa cách, bao nhiêu khó khăn, tình yêu em dành cho anh vẫn không thay đổi dù cho có những lúc niềm tin bị lung lay.

Rồi cuối cùng mình cũng không vượt qua được thử thách của không gian, thời gian. Chúng ta chia tay khi tình yêu vẫn còn sâu đậm. Từ khi xa anh, trái tim em nguội lạnh; cảm xúc, nhiệt huyết ấy em đã không thể dành cho ai khác nữa. 5 năm sau, em vẫn luôn day dứt về lời hứa năm xưa nhưng rồi người hiện tại đi cùng em không phải là anh. Đến nay, dù hơn 10 năm trôi qua, em vẫn luôn suy nghĩ đến anh. Có lẽ cuộc đời mỗi người luôn có những biến cố buộc chúng ta phải lựa chọn. Dù cho có cố gắng đến đâu thì không phải lựa chọn nào cũng được như ý muốn, chỉ là ở thời điểm đó, sự lựa chọn ấy là phù hợp nhất để cuộc sống được tiếp diễn.

Ngày cưới, em còn có suy nghĩ điên rồ rằng nếu như anh xuất hiện em có lẽ sẽ nắm tay anh chạy trốn. Em thầm ước ao sẽ bất ngờ tìm gặp lại được ánh mắt năm nào, sẽ có sức mạnh mà vứt bỏ mọi thứ để theo anh. Thế nhưng cuộc đời có bao giờ như những bộ phim hay bài hát em thường nghe đâu. Ngày ấy, anh vẫn phải lo toan với cuộc sống thường ngày ở một góc trời thật xa. Em bình thản làm xong hết các lễ nghi, thủ tục để chính thức trở thành người phụ nữ lập gia đình. Cuộc sống trôi qua là những chuỗi ngày em mệt mỏi, cảm giác có lỗi với người chồng khiến em càng cố gắng để bù đắp. Em đã sai lầm khi nghĩ thời gian sẽ làm em thay đổi để quên đi, nhưng em vẫn cứ sống với giấc mơ bị chia đôi.

Rồi anh cũng cưới. Trước ngày cưới anh tâm sự: "Em là người anh muốn theo đến hết cuộc đời hơn bất kỳ ai khác". Tim em đau nhói! Anh dặn đừng ngại chia sẻ với anh khi cần. Vợ anh, anh đã kể chị ấy nghe về em. Chúng ta đã rẽ qua hai lối cách biệt. Em hiểu chuyện đã trở thành quá khứ nên được ngủ yên.

Ngày anh cưới, em lặng người nhìn đồng hồ, tưởng tượng ra hình ảnh anh lịch lãm trở thành chú rể. Em đã cầu mong anh hạnh phúc. Em biết anh là người đàn ông tốt. Anh sẽ sống thật có trách nhiệm với gia đình nhỏ của mình. Em từng nghĩ cuộc sống của mình sẽ dễ dàng hơn vì anh và em đều đã an phận. Em vẫn cố gắng chu toàn bổn phận làm vợ, tự trách bản thân sao mãi vẫn không buông bỏ được. Mỗi ngày trôi qua, em không hiểu tại sao trái tim cứ mãi thổn thức. Dù cho cố gắng thế nào để quên đi thì em vẫn nhớ. Chúng ta vẫn luôn lặng lẽ dõi theo cuộc sống của nhau.


Em cũng không biết cần bao nhiêu thời gian nữa để quên đi tình yêu này. Phải mất 5 năm, 10 năm hay là cả cuộc đời? Chỉ có thể trách tình yêu dành cho anh sâu đậm quá mà bản thân khi xưa lại không có đủ dũng khí và sự trưởng thành cần thiết để quyết đoán hơn. Dù sao cũng cám ơn anh và cuộc đời đã cho em có một khoảng thời gian đẹp nhất trong đời. Rồi đây, dù cuộc sống có nhiều khó khăn, em vẫn phải cố gắng chu toàn trách nhiệm với sự lựa chọn của mình. Anh và em, sau lưng mỗi người đều có quá nhiều trách nhiệm. Em không muốn mình luôn sống trong cảm giác có lỗi, lại càng không muốn làm tổn thương bất kỳ ai. Em cố lao vào công việc và lo cho gia đình đến mệt nhoài, chỉ mong trái tim bình yên. Em không biết cuộc sống này sẽ như thế nào khi trái tim không nghe lời lý trí. "Khi không có những gì chúng ta yêu, hãy yêu những gì chúng ta có", em vẫn dặn lòng mình như thế để cố gắng sống tốt hơn.

Nguồn: Tam su                              

Sau 22 năm yêu nhau, vợ nói chán tôi và ngoại tình với người khác

Em thẳng thắn nói rằng từ lâu không còn chút tình cảm gì với tôi nên chấp nhận sống vì các con và vì chính uy tín danh dự, sự nghiệp của em.

Tôi và vợ bằng tuổi, chúng tôi có một mối tình thật đẹp, gần nhà nhau, học chung từ cấp 3 đến hết đại học, lúc nào cũng quấn lấy nhau mặc cho tình yêu bằng tuổi thường hay cãi cọ, giận hờn vu vơ. Ra trường được 3 năm, chúng tôi đánh dấu 10 năm yêu nhau bằng một lễ cưới thật giản dị, đầm ấm trong sự ngưỡng mộ của bạn bè về sự thuỷ chung và bền bỉ của tình yêu. Năm nay là năm thứ 12 chúng tôi chung sống và là năm thứ 22 yêu nhau. Chúng tôi có 2 con, một trai một gái đều rất ngoan và xinh xắn. Em là cán bộ nhà nước, tôi là dân ngân hàng, hộ khẩu Hà Nội, công việc ổn định, tuy không phải đại gia nhưng cuộc sống gia đình đủ đầy, không thiếu thốn. Tôi đã rất tự hào và hãnh diện về gia đình nhỏ của mình. Cuộc sống tưởng chừng như lý tưởng đấy bỗng chốc bị huỷ hoại vì lý do mà trước đây có chết tôi cũng không bao giờ dám tin: em phản bội tôi.

Cách đây khoảng một năm tôi bắt đầu thấy thái độ của em đổi khác. Em thường xuyên cáu gắt, lạnh nhạt với tôi mặc dù như mọi lần tôi vẫn luôn chủ động làm lành. Em thờ ơ với cuộc sống vợ chồng, không có nhu cầu gần gũi tôi. Em sử dụng điện thoại lén lút, đặt pass và không cho ai động vào máy. Rồi em tìm đến lớp thể dục đều đặn mỗi ngày sau giờ làm, mỹ phẩm trang điểm cũng nhiều lên dù trước đây rất giản dị. Em rất khó chịu khi đi cùng tôi, viện đủ lý do để từ chối. Tôi đã tìm mọi cách để đưa gia đình về trạng thái cân bằng từ việc thường xuyên hơn đưa cả nhà đi du lịch để hâm nóng tình cảm, sửa sang lại phòng ngủ của hai vợ chồng hay hy sinh nhiều sở thích cá nhân, thay đổi thời gian biểu sinh hoạt cá nhân để lo toan chăm sóc gia đình, miễn để em vui và gia đình lại được như ngày xưa. Vậy mà em vẫn thế, lạnh lùng không cảm xúc, trong mắt em tôi như người xa lạ, thậm chí không tồn tại.

Đến lúc này tôi vẫn không mảy may suy nghĩ em phản bội mình, bởi niềm tin của tôi với em là vô cùng lớn. Nhưng nỗi hoài nghi trong tôi cũng bắt đầu lớn dần, chẳng lẽ những mâu thuẫn đơn giản trong cuộc sống lại làm em bực bội đến thế? Những việc tôi thay đổi, chấp nhận hy sinh để gia đình vui vẻ em lại không nhìn thấy? Đã vài lần tôi quá bức xúc nói với em rằng không thể chịu đựng được cuộc sống như vậy nữa, nếu em không thể bình thường trở lại thì ta nên tìm cách giải thoát cho nhau. Tôi điếng người khi em sẵn sàng đồng ý ly dị không chút đắn đo lưu luyến và đổ lỗi rằng do tôi ép em đến bước đường cùng. Mỗi lần nói ly hôn là tim tôi lại đau nhói, chỉ muốn em đứng trước mất mát to lớn của cuộc đời mà thấy được cái gì cần làm, cần giữ. Nhưng không, tôi đã lầm, em sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì tình cảm của em đối với tôi đã không còn, em đang say bên một người khác.

Hắn hơn em 4 tuổi, làm cùng cơ quan, còn là nhân viên dưới quyền em. Hắn không có gì nổi trội ngoài ăn nói lẻo mép và đểu cáng (theo nhận xét của em). Một người đã hai đời vợ thì quá nhiều kinh nghiệm để nắm được điểm yếu của phụ nữ cho dù em có là người cứng rắn và sống bằng lý trí. Em và hắn nhắn tin cho nhau hàng ngày. Ngày nào cũng như ngày nào, từ sáng sớm đến đêm, thậm chí rất nhiều đêm em không ngủ nhắn tin cho hắn. Em nhắn mọi lúc mọi nơi kể cả khi làm việc, ăn cơm, thậm chí hàng đêm nằm bên cạnh tôi em thể hiện sự nhớ nhung hắn mãnh liệt.


Khi cầm danh sách các cuộc gọi em nhắn và gọi cho hắn, tôi rụng rời chân tay, đầu óc choáng váng, muốn khóc mà không thể khóc được. Lần đầu tiên trong đời tôi trải qua cảm giác tồi tệ đến thế. Giờ thì tôi hiểu cảm giác tuyệt vọng của con người ta như thế nào khi niềm tin bị vụn vỡ. Tôi chỉ biết luống cuống phóng điên cuồng đến nhà một chị cùng cơ quan em để nhận được lời khuyên, rằng nếu như yêu vợ thì nên dừng ở đây, không cần biết thêm gì nữa, nói cho cô ấy thức tỉnh mà quay đầu, những gì chưa nhìn thấy sẽ đỡ đau đớn và dằn vặt mình về sau này. Còn với những gì tôi có trong tay, nếu cố tìm bằng chứng cụ thể về việc em ngoại tình, tôi cũng sẽ sớm được toại nguyện nhưng khi đó mất hết, tôi chắc chắn sẽ mất em.

Thú thực là tôi còn quá yêu em, ngay đêm đó đã nói chuyện mong em nhận ra lỗi lầm để sửa chữa và hướng gia đình đến con đường đi vốn có. Em vẫn nhất quyết chối tội, cho rằng mối quan hệ này chỉ là anh em thân thiết, rằng em buộc phải tâm sự với người ta, đó hoàn toàn do lỗi nơi tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi đánh em, những cái tát của tôi cũng không khác gì tôi tự tát vào mình, tôi còn đau hơn em gấp ngàn lần. Một tuần liền tôi không ngủ được cũng không ăn gì, người lả đi, chân tay run rẩy nhưng cũng không thấy đói thấy mệt. Cảm giác đau đớn đã đánh lừa phản ứng của cơ thể. Những ngày sau đó tôi sống trong dằn vặt và đau khổ, còn em vẫn giữ thái độ lạnh lùng của một người đang làm việc đúng, không ăn năn, hối hận.

Nguồn: Tam su